Em từng chia sẻ: “Cộng đoàn của em có nhiều chị rất hững hờ với việc nghỉ Tết”. Anh còn đang nghĩ “Các sơ thanh thoát thật!”, thì em đã lên tiếng: “Bố mẹ các chị ấy mất hết rồi anh à. Các chị nói rằng, không còn ai mong chờ, cũng chẳng còn ai vui mừng khi các chị về, nên cũng thấy không còn háo hức nhanh chóng về nhà vào ngày Tết như trước”.
Đúng là chúng ta hiện hữu vì được “nhớ đến” và được “mong chờ” đấy em nhé! Bởi nếu Chúa không nhớ đến thì cả anh và em nữa chỉ là hư vô. Em được thụ thai và chào đời an toàn vì bố mẹ, anh chị đều háo hức, mong chờ sự có mặt của mầm sống ấy. Rồi em lớn lên từng ngày và trưởng thành cũng vì được gia đình và mọi người luôn “để mắt” chăm nom, dưỡng nuôi.
Vậy nên anh nghĩ tận cùng đáng sợ của cuộc sống này không phải là cái chết nhưng là bị quên lãng. Bởi trong Tin Mừng có nhắc đến lời này: “Ta không biết anh là ai cả, hãy cút cho khuất mắt Ta” (Lc 13,27), đó là một sự quên lãng khủng khiếp, sự lãng quên của vị Thẩm phán trong ngày phán xét, khiến người ta thực sự đi vào cõi hư không.
Thế nên còn được yêu thương, còn được ai đó nhớ đến và mong chờ nghĩa là còn hiện hữu và mong muốn được “trở về”.
Nhưng rồi anh tự hỏi, ở một nơi kia liệu có ai nhớ đến anh và em không? Nếu Thiên Đàng chẳng có ai mong chờ và nhớ đến chúng ta, chắc anh và em cũng chẳng thiết tha trở về, như tâm tình của các sơ dịp nghỉ Tết phải không em? Đúng là sẽ thật lạc lõng, cô đơn và buồn thảm khi chẳng còn được ai biết đến và nhớ mong, em nhỉ?
Nhưng có thật là sẽ không còn ai nhớ đến chúng ta ư? Không đâu em! vì anh tin rằng, các linh hồn nơi luyện ngục vẫn đang “nhớ đến” và “chờ mong” những lời cầu nguyện của chúng ta. Và khi thời gian thanh luyện đã hết, các ngài chắc chắn sẽ không chỉ nhớ đến, mong chờ mà còn hằng chuyển cầu cho chúng ta trong nhà Cha. Đó là mầu nhiệm các thánh thông công. Khi các ngài còn nhớ đến và chờ mong ta chắc chắn chúng ta sẽ khao khát trở về.
Vậy nên xin đừng lãng quên các linh hồn nhưng hãy nhớ đến nỗi thống khổ của các ngài nơi luyện ngục mà cầu nguyện, xin lễ, hay lãnh ơn toàn xá để cùng với Giáo Hội dâng lên Thiên Chúa lời nguyện cảm động này: “Lạy Chúa… người thân yêu này, chúng con không thể quên, lẽ nào Chúa lại không nhớ đến”.
Và sẽ thật hạnh phúc khi bước vào Thiên Đàng với biết bao sự chờ đón của cộng đoàn các thánh em nhỉ? Các ngài sẽ nhớ đến chúng ta. Thật đấy! Hy vọng em sẽ thêm hứng khởi háo hức mong chờ ngày về Thiên Đàng, vì em sẽ luôn được nhớ đến và chờ mong. Nhưng lúc này đây, chỉ xin đừng lãng quên nhau phải không em?
Nắng Tháng Ba
Trích “Nội san Nhà Chung”, Số 9/2023