Nếu một mai tôi đi qua đời …

neu-mot-mai-toi-di-qua-doi.jpg

Bệnh viện đông đúc và ồn ào. Bước vào phòng khám, tôi được bác sĩ cho biết tình trạng bệnh của mình ngày càng xấu. Hai tháng là thời gian tối đa tôi còn có thể hiện hữu trên cõi đời… Rời bệnh viện, tôi cảm nhận dòng cảm xúc đang dâng trào và quan sát mọi sự xung quanh để cố gắng nắm lấy, ôm chặt và gìn giữ tất cả vào tâm khảm. Dòng người tất bật, hối hả trên đường. Con đường xanh bóng cây chất chứa kỉ niệm. Những gương mặt của người thân yêu sống cùng tôi. Buổi tối muộn, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, trong không gian tĩnh lặng với ngọn đèn chầu le lói sáng, tôi “lẻn” vào nhà nguyện và quỳ trước Nhà tạm. Tôi thưa với Chúa về cuộc đời và những ngày sống còn lại…

Đây là một trong số bài linh thao của Cha Anthony de Mello mà tôi đã không ít lần thực tập từ ngày còn là tập sinh. Việc nhắm mắt lại, tưởng tượng về những ngày cuối của cuộc đời cho tôi những cảm nghiệm và suy tư về ý nghĩa và giá trị cuộc sống…

“Nếu một mai tôi có bay lên trời, thì người ơi tôi đã sống rất thảnh thơi

Nếu một mai tôi có đi qua đời, thì người ơi tôi đã sống rất tuyệt vời…”

Bài hát “Nếu một mai tôi có đi qua đời – Hứa Kim Tuyền” vang lên phần nào diễn tả dòng suy tư ấy.

Nếu một mai tôi có đi qua đời, thì…

Tại sao tôi không cố gắng sống tròn đầy thời hiện tại, để bản thân không phải hối hận khi nhìn lại quãng đời đã qua? Tại sao tôi không sống và làm việc như thể hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời? Trở về quê viếng phần mộ ông bà tổ tiên trong những ngày đầu tháng các linh hồn, tôi thấy nơi Vườn thánh sao bình yên đến lạ. Mọi nỗi vương vấn, bận bịu, ồn ào và lo toan của kiếp nhân sinh dường như không còn có thể “làm phiền” được những người đang an nghỉ nơi đây nữa. Họ đã hoàn thành trách vụ của phận người, để lại bài học về sự bình an đích thực cho con cháu: Sự bình an khi được ở bên và trong Chúa. Phải chăng, cũng bởi điều này mà Mẹ Tê-rê-xa Calcutta đã nhắc nhớ các linh mục về Thánh lễ mà họ dâng mỗi ngày: “Xin cha dâng Thánh lễ này như Thánh lễ đầu tiên, như Thánh lễ cuối cùng, và như Thánh lễ duy nhất chỉ có một lần trong đời”?

Nếu một mai tôi có đi qua đời, thì…

Tại sao tôi không cố gắng sống thanh thoát trong mỗi phút giây? Khi thắp nhang cho các phần mộ, tôi nhận ra nơi ấy là hình ảnh người thân yêu của tôi – người đã từng sống, đã từng yêu thương và để lại trong tôi những kỉ niệm sâu sắc. Bên cạnh đó, có người tôi chỉ biết sơ qua do không có tương quan mật thiết với họ nơi dương thế; có những người tôi chỉ có thể “biết” qua dòng chữ ghi trên bia mộ. Lại còn có những người tôi chẳng thể biết gì, ngoài một nấm mộ không hơn không kém. Tuy nhiên, cho dù họ có là ai, có quyền cao chức trọng đến đâu, thì nơi đây, dường như tất cả đều “bình đẳng”. Dù muốn hay không, họ đều buông bỏ tất cả và trở về với cát bụi hư vô. Có một bình luận của các bạn trẻ, mới nghe thật buồn cười nhưng khi ngẫm lại thấy thấm thía: “Còn thời cưỡi ngựa bắn cung/ Hết thời cúi xuống lượm chun… bắn ruồi”. Quả thật, làm chủ được danh vọng nghĩa là cầm lên được, đặt xuống cũng được. Danh tiếng có lừng lẫy ra sao, địa vị có cao sang thế nào thì cũng sẽ có lúc ta phải rời yên xuống ngựa. Ai trong chúng ta có thể ngốc nghếch nghĩ rằng mình có thể giương cung được mãi? Vậy, tại sao giờ đây, tôi cứ phải ưu tư, bon chen để tìm kiếm những vinh quang vụt qua vốn không thuộc về mình?

Giáo hội Việt Nam đang trong tiến trình xin phong Chân phước và Hiển thánh cho hai Đức cha đại diện Tông tòa đầu tiên của Việt Nam: Đức cha Francois Pallu và Đức cha Pierre Lambert de la Motte. Có lẽ, trên dương thế, các ngài đã không sống một cuộc đời “thảnh thơi” về thể xác, bởi với tâm hồn nhiệt thành vì phần rỗi các linh hồn, bước chân hai Đức cha đã không quản ngại rong ruổi khắp miền truyền giáo Viễn Đông, xây dựng nền tảng cho hàng giáo sĩ Việt Nam và thành lập Dòng Mến Thánh Giá. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là các ngài đã sống một cuộc đời “rất tuyệt vời”, được minh chứng bởi sự lớn mạnh và sức sống mãnh liệt của Giáo hội Việt Nam, cho dù phải đối diện với bao phong ba bão táp của thời cuộc.

Nếu một mai tôi có đi qua đời…

Liệu tôi có thể tự hào chia tay những người mến thương bằng “chính sự tuyệt vời” mà mình để lại?

HHQ

Nguồn: tonggiaophanhanoi

BÀI VIẾTMỚI NHẤT

Thông báo Xa Quê