Không khí sân Nhà Dòng hôm nay khác hẳn với mọi ngày. Nó tưng bừng và nhộn nhịp đến lạ thường, người người ra vào đông vui ngay từ lúc còn sáng sớm. Những khuôn mặt vui tươi, rạng rỡ; những bước chân vội vã qua lại hòa điệu cùng những bài thánh hiến đang vang lên du dương. Không khí mỗi lúc càng trở nên nhộn nhịp chẳng khác nào một ngày hội. Có lẽ vì thế mà cảnh vật hôm nay cũng trở nên dễ thương hơn hẳn. Những bông hoa sữa đã nở rộ cứ lấp ló vui đùa dưới ánh nắng của buổi ban mai. Một chiếc lá vàng từ đâu bay qua rồi từ từ thả mình dưới đám cỏ còn nặng mùi sương sớm khiến tâm hồn bỗng trở nên thật nhẹ nhàng. Từ qua khung cửa sổ, Chị khẽ cất tiếng hát: Ngày hạnh phúc Chúa ơi! Cuộc giao duyên đất trời… À, thì ra hôm nay là ngày Chị tuyên khấn trọn đời.
Chị vẫn thường được nghe người ta ca ngợi Hà Nội vào thu đẹp lắm, đẹp từ cảnh vật đến con người. Và quả thật, tiết trời lúc này thật mát mẻ dễ chịu, những cơn gió heo may đầu mùa se se lạnh khiến không khí càng trở nên nhẹ nhàng; đường phố phủ đầy lá vàng và thoang thoảng đâu đây mùi thơm của hoa sữa. Cái cảm giác đúng như ca sĩ Mỹ Linh vẫn thường hát: “Hà Nội mùa thu, ôi xao xuyến trong lòng ta”, rất êm dịu và nên thơ. Nhưng với Chị, Hà Nội lúc này còn đẹp hơn thế nữa vì chỉ ít phút nữa thôi, Chị sẽ bước tới một cuộc giao duyên đất – trời, một cuộc đính ước thuộc trọn về Đức Ki-tô Chịu Đóng Đinh, bạn trăm năm của đời Chị.
Nhớ lại cuộc hành trình đi theo Chúa, có những lúc Chị đã không dám nghĩ mình có thể tiếp tục bởi dường như Chúa như đã biến mất trên thế gian. Nhưng không! Tình yêu Chúa vẫn luôn dõi bước giúp Chị vượt qua mọi khó khăn, thử thách để rồi hôm nay đây, lời khấn trọn đời sẽ là một bước tiến mới, một bước ngoặt mới trong hành trình dâng hiến đời Chị. Chị không nghĩ Chúa không chọn vì Chị tin rằng, ơn gọi đi theo Chúa là ơn Chúa ban, ơn không có điều kiện đi trước. Chúa chỉ cần ta quảng đại mở lòng ra đáp lại thôi. Nhưng không hiểu sao, giờ phút này, càng bước gần tới lời mời gọi cao quý ấy Chị lại thấy mình như thiếu đi sự can đảm để đáp lại. Có một chút lo lắng đang luẩn quẩn trong Chị bởi Chị biết, chọn là đồng nghĩa với bỏ lại.
Trong cuộc sống, Chị vẫn thường nghe người ta nói, nếu chọn đúng thì có thể hành động đúng, nếu chọn sai thì rất có thể hành động sai. Có những lựa chọn cho ta trở nên tốt hơn nhưng cũng có những lựa chọn làm cho cuộc đời ta đi xuống. Có những lựa chọn dẫn đến sai sót không đáng kể nhưng lại có những lựa chọn đem hậu quá xấu khôn lường. Chọn sai một nghề, có thể làm lại. Đi sai đường có thể quay đầu và đi lại. Nhưng chọn sai một lý tưởng để tiến bước thì có khi cả đời sẽ hối hận. Tuy nhiên với Chị lúc này, Chị không sợ mình đã chọn sai, cũng không sợ phải bỏ lại tất cả nhưng Chị lo tình yêu mình không đủ lớn.
Phải thú nhận rằng, nếu suy nghĩ thật sâu và cảm nhận một cách nghiêm túc thì những lời đoan hứa mà Chị sắp cất lên dường như quá sức một người phàm: Con tuyên hứa với Thiên Chúa toàn năng sống Khiết Tịnh, Nghèo Khó, Vâng Phục suốt đời theo Hiến Chương của Hội dòng… Ai mà dám tuyên hứa với Thiên Chúa toàn năng chứ! Nhất là những đòi hỏi của Ba Lời Khấn khiến Chị cảm thấy vượt xa sức con người bởi Chị biết, mình chỉ là ‘chiếc bình sành dễ vỡ’. Chính vì thế, trong Chị lúc này, một niềm hạnh phúc dâng tràn vì Chị sắp được kết hiệp với Đấng mà bao ngày tháng Chị hằng mơ ước. Nhưng vẫn có một chút lo lắng thật khó diễn tả, một chút thiếu tự tin, một chút thiếu can đảm trước lời mời gọi cao quý ấy. Phải chăng vì đây là một con đường hẹp, một cuộc lội ngược dòng?
Đang suy nghĩ như vậy thì chợt Chị nhớ đến những lời của ĐTC Phan-xi-cô: Đứng trước những nỗi sợ hãi, sự nản lòng, cám dỗ chạy trốn chúng ta không hề bị đơn độc. Và chính Chúa cũng bảo đảm với chúng ta: Đừng sợ…vì có Ta ở với con để bảo vệ con” (Gr 1,6). Vì thế, “đừng hỏi lí trí nhưng hãy hỏi con tim; đừng hỏi con người nhưng hãy hỏi Thiên Chúa.” (St Bô-na-ven-tu-ra). Nghĩ đến đó, Chị nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra miệng tự nhủ: Để gió cuốn đi…
Thì ra Chị đang nhớ đến bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…Nghĩa là để gió cuốn tấm lòng ấy bay xa, bay mãi trải rộng đến mọi nơi và mọi người…để trao và nhận…và để cho đi… Chị đã nhận ra rằng, chỉ cần ta cố gắng với hết sức của mình, phần còn lại chính Chúa sẽ lấp đầy. Giờ đây, trong tình yêu vào Đức Giê-su Ki-tô Chịu Đóng Đinh là đối tượng duy nhất của lòng trí Chị, Chị thấy mình như có thêm can đảm để chỗi dậy và bước tiếp. Đôi mắt Chị đã nhòa đi lúc nào không hay khi thấy tên mình được xướng lên, Chị không khóc nhưng nước mắt cứ lăn dài hai bên má. Những giọt nước mắt ấy không đành nằm im ở đáy nữa nhưng muốn dâng trào ra bên ngoài đế nói với tất cả mọi người rằng đây là những giọt lệ hồng ân, những giọt lệ của niềm hạnh phúc.
Vẫn biết rằng, cái giây phút tuyên khấn linh thiêng sắp tới đây cũng là lúc mở đầu cho một hành trình chiến đấu mới trong đời dâng hiến của Chị. Nhưng điều đó không quan trọng cho bằng đây là ngày Chị được khai sinh trở nên một con người mới trong tình yêu với Đấng Chịu Đóng Đinh…
Chúc mừng Chị trong ngày hồng phúc này. Mãi là bạn trăm năm của Chúa Chị nhé!
17 nữ tu dòng Mến Thánh Giá Hà Nội lãnh nhận hồng ân vĩnh khấn
Nguồn: tonggiaophanhanoi